Ở đằng xa truyền đến một tràng cười lạnh, tuyết địa xung quanh đột nhiên rung lên rào rạt, trong lòng tôi vừa động, hai tay giơ lên, hai quyết chữ Phá đã đánh ra, tuyết bị đánh bay tán loạn đầy trời rồi nhẹ nhàng rơi xuống, lập tức dọn dẹp ra một mảnh đất trống ở khu vực xung quanh, nhưng mà tôi đang định tiếp tục quát hỏi, đột nhiên từ trong tuyết có mấy chục cái bóng đen nhảy vọt ra, vèo vèo vèo vèo nhào thẳng về phía tôi.
Tôi hoảng sợ, những bóng đen này nhìn rất giống như xà trùng, tốc độ lại vô cùng nhanh chóng, số lượng cũng làm cho người ta thấy mà da đầu tên rần, trong tay của tôi bấm quyết chữ Phá, đang định ra tay, những bóng đen đột nhiên nhào xuống dưới đất, từ bốn phương tám hướng bao vây tôi lại.
Tôi cúi đầu tập trung nhìn xem, lập tức hít hà một hơi, ở dưới đất rậm rạp chằng chịt toàn là mấy con sâu màu đen dài chừng nửa mét, nhìn sơ qua thì cũng không khác gì mấy với con sâu màu đỏ chui ra từ trong mộ kia, nhưng mà lại nhỏ hơn một chút, trên mặt đất phát ra tiếng động khe khẽ, thân hình không ngừng ngọ nguậy, nhìn đáng sợ vô cùng.
Mẹ bà nó, tôi từ nhỏ đến giờ vẫn luôn khá nhạy cảm đối với mấy cái thứ đồ chơi này, vừa dài vừa mềm... Tôi vừa nhìn thấy dưới đất toàn sâu là sâu, trên người lập tức nổi lên một tầng da gà. Mã Cửu ở bên cạnh đã đứng lên, trên mặt là nụ cười xấu xa, vui sướng khi người gặp họa đứng ở một bên, cách đàn sâu này một đoạn rất xa.
Tôi biết, những con sâu này tuy là nhìn khá bình thường, nhưng mà tuyệt đối là có kịch độc, nếu chúng nó chỉ bao vây tôi chứ không tấn công, vậy nhất định là có người khác đang điều khiển bọn nó.
- Mã Cửu, cái loại người suốt ngày chỉ chơi với xương cốt của người chết như ông, chắc là cũng không làm ra được mấy cái thứ đồ chơi nà đi, người tới rốt cuộc là ai, có dám đi ra lộ mặt hay không, có lời gì thì nói cho rõ ràng, muốn đánh nhau tôi cũng sẽ tiếp, đừng có dùng mấy cái thứ ghê tởm này.
Tiếng nói của tôi vừa dứt, phía trên không ở đằng sau lưng của Mã Cửu đột nhiên truyền đến tiếng cười âm trầm, tôi ngẩng đầu lên nhìn xem, lại là một người bọc toàn thân trong áo bông, trên đầu đội một cái mũ lông chó, nhìn giống như một ông lão ở vùng nông thôn, nhưng mà ánh mắt bên trong đôi mắt lộ ra ở phía dưới mũ, lại bắn ra ánh sáng hung ác và gian xảo.
Cái này lại giống như lão tham khách của núi Trường Bạch vào thế kỉ trước, tôi chỉ chỉ mấy con sâu đó, hỏi ông ta:
- Mấy cái thứ này là do ông nuôi hả? Chó ngoan không cản đường, có chuyện nói thẳng, có thể bảo bọn chúng đi về không, đợi lát nữa tôi dẫm chết mấy con của ông, ông cũng đừng có đau lòng đó.
Ông già này lại cười một tiếng âm hiểm, từ từ nói:
- Lúc nãy mày giết chết cổ trùng của ta, đây là tội đáng chết vạn lần, có giỏi thì mày cứ việc giẫm, ta nghĩ, mấy đứa cục cưng của ta nhất định rất muốn cắn mày vài miếng, sau đó chui vào bên trong cơ thể của mày, ăn thịt mày, uống máu mày, sau đó là có thể nhanh chóng lớn lên rồi...
Giọng nói của tên này âm trầm vô cùng, còn mang theo hơi thở lạnh lẽo rét căm, lời nói ra càng khiến cho người ta sởn tóc gáy, tôi nhìn chằm chằm vào mấy con sâu đen đen ngo ngoe rục rịch ở xung quanh, trong lòng đúng là cũng có hơi sợ hãi, nhiều sâu như vậy, nếu mà tất cả đều xông lên một lượt, tôi phải lo trước lo sau, lỡ như mà bị cắn trúng một cái, sợ là hôm nay sẽ lập tức tiêu đời.
- Hừ, ngại quá, thịt tôi có đọc, nếu mà chúng ta dám lên thì còn không biết là ai sẽ là người chết đâu.
Tôi nói, không để lại dấu vết lấy ra phù chữ Đuổi, cái thứ này có thể đuổi được quỷ, có thể đuổi được quái, chỉ hi vọng là, cũng sẽ có tác dụng đối với mấy con sâu này.
Tôi nhanh chóng trải một vòng phù chữ Đuổi ở xung quanh cơ thể mình, hồng quang hơi lóe lên, những phù chữ Đuổi này giống như là có thể cảm ứng được quái trùng ở xung quanh, không ngờ lại bắt đầu run nhẹ lên, giống như là có gió lay động, xào xạc không ngừng.
- Hắc, quả nhiên cũng có chút môn đại đó, nhưng mà, cần gì phải làm như vậy chứ. Chú em họ Hàn à, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, hai bên không liên quan gì đến nhau hết được không.
Cái tên này đột nhiên nói ra một câu như vậy, tôi hơi sửng sốt, lúc nãy không phải là đã vào tư thế chuẩn bị liều mạng rồi sao, sao tự nhiên nhanh như vậy đã bắt đầu gọi anh gọi em rồi, sợ?
Tôi cúi đầu nhìn xuống lập tức hơi hiểu ra, mấy con quái trùng đó, dưới sự uy hiếp của phù chữ Đuổi, thân thể vẫn đang ngọ nguậy không ngừng, nhưng mà lại có chút rụt rè sợ hãi, giống như là không giống đi đến phía trước, đúng là giống như có hơi sợ hãi phù chữ Đuổi của tôi.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở phào một hơi, đối phó với mấy thứ đồ chơi này, hình như phù chữ Đuổi càng thích hợp hơn.
Tôi dứt khoát lấy ra một đống phù chữ Đuổi, cầm trong tay phe phẩy, quay sang cười nhe răng với ông ta:
- Hai ta không liên quan gì đến nhau, cũng được, ông ở trong núi này làm cái gì, tôi cũng chẳng muốn quan tâm. Nhưng mà nơi đó lại là quên hương của tôi, nhưng người nông dân đó đều là hàng xóm láng giềng của tôi, ông có thể cũng đừng có liên quan gì đến bọn họ, nước giếng không phạm nước sông luôn không.
Ông ta hắc một tiếng nhỏ, không biết là đang cười lạnh hay là đang hừ lạnh nữa, nói:
- Được thôi được thôi, mọi người đều là người tu đạo, chút mặt mũi này ta cũng có thể cho được, nhưng mà, chú em cũng nên nói rõ cái phạm vi đi chứ, sao nào?
Tôi nghĩ nghĩ, duỗi một ngón tay ra, khoa tay múa chân hai ba cái:
- Vậy khu vực núi Trường Bạch... một khu lớn này đi...
Lần này ông ta lại cười lạnh một tiếng nói,
- Chú em à, không cần quá đáng nha, núi Trường Bạch dài ngàn dặm này, đều là hàng xóm của mày hết hả?
Tôi gật đầu:
- Ừ, luôn ba tỉnh miền Đông luôn đi...
Ông ta chậm rãi tiến lên ba bước, tay đặt ở trên lưng của Mã Cửu, lạnh lùng nói:
- Nhóc con, đừng có mà rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phát, chọc ta điên lên, cùng lắm là một vỗ hai tán.
Tôi cười:
- Được rồi, vậy ông cứ vỗ đi, nhưng mà trước khi ông vỗ thì ông có thể nói cho rõ ràng ra, ông rốt cuộc đã giở trò gì trên mộ nhà người ta không? Ông nói cho rõ, tôi sẽ xem xét lại xem chúng ta có còn đường đàm phán nào không.
Nói thật, tôi cũng không muốn lập tức nhào vào đánh với ông ta, bây giờ tôi chỉ có một thân một mình, đối mặt với hai tên này, còn có mấy chục con quái trùng, quỷ mới biết trên người của ông ta có còn thứ kì quái nào khác hay không, bây giờ cũng không thể lật thường trong mương, nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì đó trong cái mương lớn như thế này, vậy thì rắc rối to rồi.
Ông ta lại cười âm hiểm, nói:
- Chuyện này sao, mày cũng không cần phải biết đến quá nhiều, nếu đã vậy, cũng được thôi, ta cũng có thể rời khỏi núi Trường Bạch, đi!
Ông ta vừa nói xong, lập tức đưa tay túm chặt Mã Cửu, thân hình hai người đột nhiên nhảy cẫng lên, dậm một chân lên sườn núi, rồi lại nhảy lên trên một thân cây. Tôi vừa thấy hai tên này không ngờ lại chuẩn bị muốn chạy, thân mình mới vừa hơi nhúc nhích một chút, mấy con quái trùng ở phía trước lập tức vọt lên chặn lại, lúc này tôi mới nghĩ ra, thì ra cái tên này đứng đây nói nửa ngày trời, chính là vì muốn tạo cơ hội để bản thân chạy trốn, mấy con sâu này chỉ là vật cản đường.
May mà trong tay tôi đã nắm sẵn một đống phù chữ Đuổi rồi, lập tức định đánh ra người, nhưng lại thấy mấy con quái trùng kia bay xen kẽ tán loạn giữa trời, cũng không có trực tiếp nhào lên, ngay vào lúc tôi còn đang ngây người, những con quái trùng kia rối rít rơi xuống đất, chạy đi khắp nơi, chỉ trong chớp mắt đã chui vào trong đống tuyết dưới đất, lại nghe thấy tiếng tuyết động rột roạt, vô số đường tuyết dần dần chạy dài ra phía xa, không ngờ cứ như vậy mà bỏ chạy hết.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn xem, người kia và Mã Cửu cũng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ thấy nhánh cây lay động, tuyết đọng bay tứ tung, không biết đã chạy đi chỗ nào rồi.
Tôi dậm chân, cái tên này đúng là quá biết cách chạy trốn mà, nhưng mà, còn chưa có nhào lên đánh nhau đâu, ông ta chạy cái gì chứ?
Tôi đang bực bội, do dự có nên đuổi hay là không đây, phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng ồn ào, tôi quay đầu sang nhìn xem, lại thấy ở trên sườn núi phía sau, đang có một người đang đi đến, nhìn cách ăn mặc thì giống như những người của thôn gần đây, ăn mặc áo da, đội theo mũ, đằng sau còn cõng một cây súng săn, nhìn qua cũng có hơi quen quen.
Người này rất nhanh đã đến gần nơi đây, nhìn kĩ lại thì cũng không phải người quen, tôi nghĩ lại, cái kiểu ăn mặc và cách cõng theo súng săn này, đúng là có hơi giống với cái tên Thường thợ săn kia, nhưng mà đây lại là một ông già, dưới mũ là một khuôn mặt tang thương, râu cũng đã hoa râm, vội vàng đi đến khu vực gần đây rồi nhìn về phía xa xa, dậm chân nói:
- Cái tên này chạy nhanh thật mà, đúng là may cho hắn....
Nghe ý tứ của những người này, ông lão này hình như quen biết người kia?
Tôi đứng ở một bên mở miệng nói:
- Chú ơi... chú quen hai người vừa nãy sao?
Người này quay đầu sang đánh giá tôi một lượt, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cậu là nhà của Hàn đại ca hả?
Tôi cũng không rõ Hàn đại ca mà ông chú này nói rốt cuộc là ông nội của tôi, hay là cha của tôi nữa, nhưng mà tôi vẫn trả lời theo bản năng:
- A, đúng vậy...
Ông chú gật đầu:
- Lúc nãy ông lên núi, nhìn thấy mấy người đó, hỏi thăm mọi chuyện một chút, ông đã chạy nhanh đuổi theo dấu chân đến tận nơi này, không ngờ là tên đó mắt tinh, đã sớm chạy mất, hừ.
Vừa nói chuyện, ông ấy vừa cầm lấy cây súng săn ở trên lưng, nhìn nhìn khắp nơi, giống như là đang tìm kiếm cái gì, tôi buồn bực hỏi:
- Con nói nè, ông ơi? Ông ở trong thôn nào vậy, ông họ gì thế?
Ông ta thuận miệng nói:
- Ôngi họ Chung, ông nội của cậu có biết ông, hôm nay mới vừa đến chỗ này thôi, vốn định thu thập hắn, không ngờ là vẫn để cho hắn chạy mất.
Tôi càng thêm khó hiểu, lại hỏi:
- Nếu nói như vậy, ông biết người kia là ai sao?
- Không sai, ông từ Nam Cương đuổi theo hắn ta vào đến tận đây, cái tên đó không tên không họ, tự xưng mình là Cổ Vương, lần này đến núi Trường Bạch, vốn là vì muốn tìm kiếm một lại Tằm Phách Hàn chỉ có ở núi Trường Bạch mới có, ông vốn định chặn đường hắn, nhưng mà cái tên này quá gian xảo rồi, mấy lần cứ để hắn ta chạy thoát, tới núi Trường Bạch rồi, càng biến mất không thấy tăm hơi...
Thì ra, ông lão này gọi là Chung Vạn Lí, cũng là một người tu đạo, ông đã đuổi theo cái tên Cổ Vương Kia được vài năm rồi, nhưng vẫn không có cách nào tiêu diệt được hắn, chỉ là bởi vì Cổ Vương có thủ đoạn độc ác, tâm tư gian xảo, còn có bản lĩnh nuôi độc hạ độc làm cho người ta khó lòng mà phòng bị, Chung Vạn Lí vì muốn bắt được ông ta, đúng là đã đuổi theo vạn dặm, chạy khắp đại giang nam bắc, cuối cùng còn đuổi đến núi Trường Bạch, kết quả lại bị người ta làm mất dấu.
Hôm nay, Chung Vạn Lí vốn là định đi đến bên này để thăm hỏi ông nội của tôi, kết quả vừa lúc biết trong thôn xảy ra chuyện này, ông ta vội vàng lên núi điều tra tình hình, vừa lúc gặp phải đám người cg đi xuống núi, hỏi lý do rõ ràng rồi, lúc này mới dọc theo dấu chân trên tuyết đuổi theo mãi đến tận nơi này.
Ông ta nói đến chỗ này, tôi mới giật mình hiểu ra, tôi còn nói sao cái tên này phút trước còn đang hung hăng ngang ngược, sao lại đột nhiên thay đổi phong cách nhanh như vậy chứ, thì ra là nhìn đế Chung Vạn Lí đang đuổi theo ở phía sau, lúc này mới hốt hoảng chạy trốn, tôi còn tưởng là do tôi dọa sợ ông ta nữa đó...
Trong lúc tuyết lớn phong núi như thế này, nếu như muốn đuổi theo hai người kia, đoán chắc là cũng không có khả năng, vì vậy tôi liền thương lượng chuyện về trong thôn trước với Chung Vạn Lí, trước giải quyết xong chuyện nhà nhà họ Vương, sau đó lại bàn bạc chuyện tiếp theo sau.
Ông lão này cũng là người sảng khoái, hai người lập tức xoay người đi trở về, dọc theo đường đi, ông ấy hỏi thăm chuyện của ông nội tôi, tôi chỉ đành nói cho ông ấy rằng ông nội của tôi đã qua đời rồi, bây giờ tôi đang đi học ở nơi khác một mình.
Không ngờ là ông ta còn rất thích hỏi mọi chuyện đến cùng, cứ hỏi suốt một đường, tôi lại không biết ông ta là người nơi nào, tục ngữ có một câu rất hay, gặp người chỉ nên nói ba phần, không thể trao hết cả trái tim, vì vậy đành phải chọn một vài chuyện râu ria, không ngờ là ông ta vừa nghe tôi đi học ở thành phố Bình Sơn, lập tức nhìn tôi vài lần rồi nói:
- Ái chà, cũng trùng hợp thật đó, thằng cháu trai nhà ông cũng ở Bình Sơn, nhưng mà nó không phải là đi học, hình như chỉ đi làm thuê ở đó thôi.
Tôi thuận miệng hỏi:
- Cháu của ông? Cậu ta gọi là gì vậy, đúng là trùng hợp thật đó.
Ông ta cười ha hả, giống như là nhắc đến cháu trai nhà hắn, nếp nhăn đầy mặt cũng đang giãn ra, nói:
- Thằng cháu này nhà ông có hơi đặc biệt, nó tên là Mặc Tiểu Bạch, nếu như mà có cơ hội, mấy đứa cũng có thể làm quen với nhau...
Lúc đó tôi lập tức trợn trong mắt, bật thốt lên:
- Mặc Tiểu Bạch? Ông nội của cậu ta không phải đang bệnh nặng nằm trên giường, tê liệt rồi sao?
Ông ta ngơ ra nói:
- Ồ, vậy con có quen thằng cháu trai nhà ông sao thật sao? Khụ khụ, thật ra, ông là ông hai của nó...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo